Bao năm trôi qua, Sở Phong chưa bao giờ hiểu hết được Phó Như Hối nhưng cũng không thể không công nhận rằng, Phó Như Hối đáng tin cậy hơn nhiêu người đàn ông khác mà anh ta đã gặp trong giới kinh doanh. Cái tên 04 kia, một thứ quái đản không ra người không ra quỷ, cũng dám nghĩ đến em gái của anh ta? Anh ta lấy đâu ra can đảm ấy? Phó Như Hỗối đồng tình: "Anh à, chỉ có em mới có thể chăm sóc tốt cho Dung Dung." 'Đừng tự dát vàng cho mình; Tô Ảnh Dã hừ một tiếng, nghi ngờ rằng chính Phó Như Hối đã âm thầm làm hại mối quan hệ của anh ta với Sở Dung: "Sở Dung là kiểu người chỉ cần được người khác quan tâm một chút là đã cảm động như muốn sống lại, cậu chỉ đến đúng lúc mà thôi.
Phó Như Hối gật đầu, đồng ý: Anh nói đúng.
Tô Ảnh Dã không thích cách cứng nhắc nhưng với thái độ này của Phó Như Hối, anh không tìm được lý do để phản đối.
"Vậy cậu hỏi tôi điều này, là muốn tôi giúp cậu giải quyết 04à2
Phó Như Hối lại cười, phủ nhận: 'Em không có ý đó, anh à, em nghĩ Dung Dung đã gặp nhiều chuyện hơn em nên chuyện của 04 em cũng không muốn để cô ấy tiếp tục dính líu.'
Tô Ảnh Dã: "Ô? Vậy sao?"
"Vậy anh có thể giúp em chuyện này không?” Phó Như Hối hỏi nhẹ nhàng.
Tô Ảnh Dã hạ tay xuống: "Chuyện gì cơ?”
Phó Như Hối và anh ta trò chuyện trong chốc lát, chỉ có bóng cây rậm rạp bên cửa sổ chứng kiến cuộc đối thoại. Cuối cùng Tô Ảnh Dã nhìn Phó Như Hối một cách bối rối, tiêu hóa những lời anh vừa nhờ vả. "Thực sự thì tôi muốn giúp cậu." Tô Ảnh Dã nói một cách phức tạp: "Nhưng nếu Sở Dung biết được, e rằng cô ấy sẽ không vui, lại còn tranh cãi với tôi, vậy phải làm sao đây?"
Phó Như Hối cười nói: "Hiện giờ Dung Dung còn không biết anh là anh trai của cô ấy. Anh định khi nào nói cho cô ấy biết?"
"" Tô Ảnh Dã không có gì để đáp trả: "Tôi đi đây." Phó Như Hối theo dõi bóng lưng Tô Ảnh Dã rời đi, rồi bật lại màn hình điện thoại vừa tắt. Sở Dung vừa mới gửi tin nhắn cho anh.
Phó Như Hối mở tin nhắn, chỉ thấy hai chữ ngắn gọn, gửi cách đây bảy phút.
Anh đứng sững một lúc, sau đó vội vàng lao ra cửa.
*x+*%
Mu bàn tay Sở Dung ướt đẫm nước mắt, như thấm vào tim cô. Cô đặt vali xuống, quỳ gối nhìn thẳng vào Phó Niên.
"Niên Niên, sau này mẹ có thể vê thăm con không? Các con coi như mẹ ởi du lịch xa, được không?”
Phó Niên mạnh mẽ lắc đầu: "Không được. Không cân. Không được." Dùng hết sức lực để phủ nhận.
"Thực ra thì..." Sở Dung vừa khoa tay múa chân, cố gắng tìm lời an ủi.
Phó Dư bật khóc to: “Con không muốn mẹ đi, toàn tại ba làm hư, bảo ba đi đi..."
Khi nhận được tin nhắn của Sở Dung, Phó Như Hối vội vã chạy vê, không kịp chờ thang máy, lên đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng Phó Dư gào khóc. Phó Như Hỗi: "..." Anh thở dài một hơi rồi tiếp tục bước.
Sở Dung không phải người dễ dàng lý trí, cô yêu thương Phó Niên và Phó Dư quá mức, khi thấy các con khóc không cho cô đi, cô cảm thấy bối rối và xấu hổ về mối quan hệ mẹ con giả định này.
Ở trong lòng cô, ngoại tình là chuyện không có khả năng được tha thứ, trước kia cô vẫn rất không hiểu những người phụ nữ vì con mà lựa chọn nhẫn nhịn nhưng hiện tại Sở Dung cảm thấy mình giống như là có thể hiểu được một ít nhưng cô không chuẩn bị vì Phó Niên và Phó Dư để có thể cùng Phó Như Hối tiếp tục chung sống, cô thương hai cục nhỏ như vậy, không bằng cô cứ đoạt lấy bọn nhỏ từ trong tay Phó Như Hối là được rồi.
Trong khi đang nghĩ vê Phó Như Hối, bóng dáng anh xuất hiện trước mặt.
Sở Dung ngẩng đầu, không cho anh một ánh mắt tốt lành.
"Ồ, anh đã về rồi à."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo